Category: Secret Garden

Mẹ ơi, kìa ai đang gọi con trên mây cao.
Họ bảo: “Chúng ta vui chơi từ tinh mơ đến hết ngày
Chúng ta giỡn với sớm vàng rồi lại đùa cùng trăng bạc”
Con hỏi: “Nhưng mà làm thế nào tôi lên trên ấy được ?”
Họ trả lời: “Con hãy đi đến hết cõi đất, rồi giơ tay lên trời con sẽ bay bổng lên mây”
Nhưng con nói: “Mẹ tôi đợi tôi ở nhà, tôi có lòng nào bỏ được mẹ tôi”
Họ bèn mỉm cười, và lơ lửng họ bay đi mất
Nhưng con biết trò chơi còn hay hơn của họ
Con làm mây nhé, mẹ làm mặt trăng,
Hai tay con ôm mặt mẹ, còn mái nhà ta là trời xanh
Mẹ ơi, kìa những ai đang gọi con dưới sóng rì rào
“Chúng ta ca hát sớm chiều, chúng ta đi mãi mãi, không biết là đi qua những đâu”
Con hỏi: “Nhưng làm thế nào tôi đuổi được theo bây giờ ?”
Họ bảo: “Cứ đi, con cứ đi đến bờ biển, đứng im, con nhắm mắt lại, sóng sẽ cuốn con đi”
Con trả lời: “Nhưng đến tối mẹ tôi nhớ thì sao? Tôi làm thế nào mà rời mẹ tôi được ?”
Họ bèn mỉm cười, và nhảy nhót, họ dần đi xa
Nhưng con biết trò chơi còn hay hơn của họ
Con làm sóng nhé, mẹ làm mặt biển,
Con lăn, lăn như làn sóng vỗ, tiếng con cười giòn tan vào gối mẹ
Và không ai trên đời này biết được là mẹ con ta đang ở đâu!
~ Thơ Tagore – Nguyễn Đình Thi dịch~
Từ ngày có em, mẹ đã chăm đọc thơ thiếu nhi, học các bài hát trước đây chưa từng nghe qua một lần. Mẹ từng nghĩ hãy cho mình một lý do nào đó để được làm “full-time mom” nhưng dường như mẹ chưa đủ nghị lực, chưa vượt qua được dư luận và hoàn cảnh xã hội. Công việc xã hội, công việc người mẹ cũng khiến mẹ bỏ dở blog…
Nhưng hôm nay, trong một sáng mùa thu Hà Nội cùng gió lạnh đầu mùa, dù công việc có ngáng đường nhưng mẹ vẫn vào thăm blog, mang tiểu mùa thu của mẹ để sưởi ấm.

Mình luôn có một tình cảm đặc biệt với bộ phim Tình yêu dưới cây sơn trà của Trương Nghệ Mưu, cảm giác như lần đầu xem bộ phim Đường về nhà vậy. Phim về một tình yêu buồn thuần khiết, thời bây giờ còn có một lão Tam thứ 2 không?
Tình yêu dưới cây sơn trà
Đi qua đồi cỏ xanh có một loài cây đang chờ đợi
Loài cây đang canh giữ ngôi làng của em và anh đã thành một truyền thuyết
Hoa sơn trà đã nở rộ, chạm nhẹ vào đôi má ửng đỏ của em
Hoa sơn trà đã nở rộ như anh chờ đợi câu trả lời của em.
Dù không nhẫn tâm rời xa em nhưng anh vẫn phải đi trước
Đừng khóc nhé em yêu, em hãy sống thật tốt
Và cho đến cuối cùng của cuộc đời này, em nhất định phải gặp anh
Giờ đây anh hát bài ca này đợi em, nở nụ cười…
Nếu cuối cùng anh phải tan biến thành cát bụi
Vẫn có em vì anh mà sống tiếp cuộc đời
Trên thế gian vẫn có người anh nhớ, linh hồn anh trở nên mãi mãi
Hoa sơn trà đang nở rộ như em đang trò chuyện với anh
Hoa sơn trà đang nở rộ, dẫn anh trở về
Dù không nhẫn tâm rời xa em nhưng anh vẫn phải đi trước
Đừng khóc nhé em yêu, em hãy sống thật tốt
Và cho đến cuối cùng của cuộc đời này, em nhất định phải gặp anh
Giờ đây anh hát bài ca này đợi em, nở nụ cười…

Trong cái nắng chói chang của mùa hè bạn hãy ngắm tranh của Yuko Kitazawa. Tranh của Kitazawa luôn phảng phất những ký ức của một thời thơ ấu tươi đẹp trong trẻo và dịu dàng như màu kẹo ngọt.
Yuko Kitazawa, sống tại tỉnh Saitama, là họa sỹ vẽ tranh minh họa cho thiếu nhi bằng màu nước với những chủ đề cuộc sống thường ngày của trẻ. Sự lan tỏa của màu nước trong tranh đôi khi mát mẻ như cơn gió mùa hạ, trong veo như làn mưa hay dịu dàng như lá mùa thu rụng luôn khiến cho bạn rung động những cảm xúc hoài niệm.
- tranh minh hoa Yuko kitazawa

Cố ra vẻ chỉ chuốc thêm buồn bực
Ngoài bầu trời này còn nơi khác cao hơn
Dẫu phú quý cũng chẳng bằng mạnh khỏe
Chẳng phải lo toan sống vui vẻ đến già
Lòng thanh thản chẳng so đo hơn thiệt
Độ lượng khoan dung miệng luôn nở nụ cười
Lắm kẻ thù sao bằng nhiều bè bạn
Nhường nhịn mọi người trời đất rộng bao la
Có lòng tốt rồi mọi người sẽ hiểu
Đâu cần vội vàng để người khác biết mình
Giữ lời hứa có lòng thành mới thấy tình bạn quý
Trải ngọt bùi mới biết rõ đắng cay
Bảo người ngốc e là còn quá sớm
Cứ tốt bụng rồi sẽ gặp điều hay
Đời người ta cần nhất điều gì
Là vui vẻ lạc quan với những gì mình có.
Nhạc cuối phim Tân Bao Thanh thiên 2008
Thể hiện: Trần Ngạn, Tam Mộc Đan Đan
P/S: Anh Triển Chiêu bao giờ mới lấy vợ nhỉ?

Tôi không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào và cũng không còn được nghe nữa
Có phải do tôi đã trưởng thành rồi hay không?
Chiếc radio đen trên giường, chiếc radio lần đầu tiên tôi mua
Không biết có bao nhiêu giai điệu đã từng nghe, tạo ra biết bao nhiêu khoảnh khắc trong đời
Khi trưởng thành trở thành một người đàn ông
Tôi đi tìm con đường đi cho mình, vẫn còn quá ngây thơ
Xô dạt trong dòng người, không tìm thấy nơi nào tốt
Hãy nói cho tôi biết hạnh phúc là gì, chiếc radio tan vỡ của tôi!
Tôi có thể luôn luôn nghe thấy âm thanh và luôn được nghe nó
Khi nhìn bầu trời qua khung cửa sổ kia, tôi cảm nhận được một lòng dũng cảm mới nhen nhóm
Chiếc radio của tôi biết, bạn đã gõ cánh cửa tâm hồn tôi
Một làn gió nhẽ vẫy chào tạm biệt trái tim đang tan vỡ của tôi.
Quay lưng lại thành phố yên tĩnh sau một lễ hội nhạt nhòa
Tôi ngắm nhìn những ngôi sao, vẫn một cách ngây thơ
Bầu trời quê hương đang trở nên cao vời vợi, tôi không thể đi ngược trong dòng người
Hãy nói cho tôi biết hạnh phúc là gì, chiếc radio tan vỡ!
Tôi đã chơi guitar trong khi không biết đâu là hợp âm tiếp theo
Khi tôi mất dấu giấc mơ của mình, nhưng một bài hát hay đã dẫn đường tôi đi.
Khi trưởng thành trở thành một người đàn ông
Tôi đi tìm con đường đi cho mình, nhưng vẫn còn quá ngây thơ
Xô dạt trong dòng người, không tìm thấy nơi nào tốt
Hãy nói cho tôi biết hạnh phúc là gì, chiếc radio tan vỡ của tôi!
Quay lưng lại thành phố yên tĩnh sau một lễ hội nhạt nhòa
Tôi ngắm nhìn những ngôi sao, vẫn một cách ngây thơ
Bầu trời quê hương đang trở nên cao vời vợi, tôi không thể đi ngược trong dòng người
Hãy nói cho tôi biết hạnh phúc là gì, chiếc radio tan vỡ
Đã quá nhiều giấc mơ lớn lên xa vời, tôi không thể đi ngược trong dòng người
Hãy nói cho tôi biết hạnh phúc là gì, chiếc radio tan vỡ của tôi!
壊れかけのradio (Kowarekake No Radio)
Tokunaga Hideaki

Ta nhìn sâu xa
Bên hàng giậu nở
Cành nazuna!
~Basho~
Bài thơ được viết khi nhà thơ Basho phát hiện ra một cái cây bé nhỏ đang nở hoa gần hàng rào đổ nát dọc theo con đường quê hẻo lánh, thật vô hại, khiêm tốn, không hề muốn gợi sự chú ý của bất kỳ ai. Nhưng qua con mắt Basho ngắm nhìn, cành nazuna hiện lên mới thật mong manh, đầy vẻ thánh thiện và lộng lẫy. Vẻ đẹp khiêm nhường không phô trương của nó đem lại sự ngưỡng mộ chân thành. Dường như nhà thơ Basho hiểu được điều bí ẩn sâu xa nhất của sự sống trong mỗi cánh hoa. Trong lòng ông đang rung động với một thứ tình cảm thuần khiết, có thể đưa con người tới sự sâu thẳm của thiên nhiên vũ trụ. Ở người Nhật, dường như họ nhận ra được điều vĩ đại trong những vật nhỏ bé, vượt qua mọi sự đo lường định lượng. (D.T Suzuki)
Tìm đọc lại cuốn Thiền và Phân tâm học của D.T Suzuki, ErichFromm và R.De Martino khi tôi mê mẩn ngắm nhìn bức ảnh mỗi ngày của một instagrammer người Nhật – cô Kozue. Hình như tôi hiểu được tình yêu thiên nhiên đã ngấm vào trái tim họ. Bắt gặp ở cô, nhành hoa, cành lá tưởng như không có giá trị trang trí lại trở nên đẹp và “thiền” trong phong cách cắm hoa truyền thống Ikebana. Tuy nhiên, cách cắm hoa truyền thống tưởng chừng như vô cùng cầu kỳ, đòi hỏi bàn tay con mắt nghệ thuật lại trở nên mang hơi thở hiện đại, tự nhiên và thuần khiết đến vậy.
Mỗi ngày, ngôi nhà của cô trở nên mới lạ, mang một sức sống mới.
Nguồn hình ảnh: Instagram koz.t

Momen no handkerchief là một trong những ca khúc thịnh hành của dòng nhạc Kayokyoku trong những năm 80 làm nên tên tuổi của ca khúc Hitomi Ota. Giản dị, trong sáng một kết thúc buồn của câu chuyện tình nhưng không khiến con người bi luy là điều khiến ta có thể say sưa với giai điệu này.
Này em yêu hỡi,
Anh sẽ rời xa nơi này trên chuyến tàu về hướng đông
Đến nơi thành phố đầy ánh sáng
Anh đang dành thời gian tìm kiếm mua cho em một món quà.
Không anh yêu hỡi!
Em không cần thứ gì cả
Chỉ cần anh quay trở về nhé
Chỉ cần anh không nhuốm màu sắc phồn hoa.
Ồ, tình yêu của anh, nửa năm đã qua đi
Chúng ta đã không gặp được nhau, nhưng xin em đừng khóc nhé
Anh sẽ tặng em chiếc nhẫn thời trang nhất ở thành phố
Nó sẽ rất hợp với em, rất hợp với em đấy.
Không cần anh ạ, thậm chí là những ngôi sao kim cương
hay châu ngọc tận biển sâu
Em không cần gì ngoài nụ hôn của anh
Nụ hôn đó sáng hơn thảy.
Ôi, em yêu sao em vẫn ngây thơ vậy!
Em không tô son đúng không
Em có thể không nhận ra anh trong bức ảnh này đâu
Anh mặc bộ đồ vest thật đẹp.
Không, em rất thích
Hình dáng anh nằm trên bãi cỏ
Nhưng nơi thành phố gió thổi lạnh lẽo ấy
Xin anh giữ gìn sức khỏe nhé!
Xin anh giữ gìn sức khỏe nhé!
Ôi tình yêu của anh, anh đã quên mất em
Xin lỗi vì anh đã thay đổi nhé!
Mỗi ngày anh rất hạnh phúc khi đi trên từng góc phố
Nên anh không thể trở về, không thể về em ạ!
Tình yêu của em, em chỉ còn một yêu cầu cuối
Để lau nhòa giọt nước mắt của em
Xin hãy tặng em chiếc khăn tay anh nhé!
Hãy tặng em chiếc khăn tay anh nhé!

Trẻ con từ lúc sinh ra cần một môi trường để bé cảm giác an toàn, sạch sẽ, vui vẻ và càng nghệ thuật càng tốt. Chính vì thế, tôi luôn đòi hỏi các bảo mẫu phải biết hát ru, biết nhiều bài và hoạt ngôn, vui tính. Hãy dành thời gian than mệt mà tươi cười, hát và trò chuyện cùng con.
Hãy vận dụng phương pháp mà Araki Mariko hướng dẫn trong cuốn Bí quyết nói chuyện trong 10 giây, trước đó tôi áp dụng triệt để nguyên tắc
- Tập cho con sinh hoạt theo một quy luật nhất định càng sớm càng tốt
- Khéo nhờ vả mọi người! Việc gì có thể nhờ nhà làm hộ được thì nên nhờ
Hãy làm những việc bạn cảm thấy vui vẻ và trực giác mách bảo tốt cho con. Lưu lại khoảnh khắc mỗi ngày con yêu khôn lớn là niềm xúc động khó nói nên lời của những ai làm mẹ.
Hôm nay kỷ niệm hai bé của mẹ tròn 6 tháng tuổi rồi!
- Chibi Chibin 2 tháng tuổi
- Chibi Chibin 3 tháng tuổi
- Chibi Chibin 6 tháng tuổi
Hôm nay là những ngày gần cuối mùa xuân, cái lạnh qua rồi nhưng mẹ mới dành thời gian làm đồ chơi cho bé với nhiều giấc mơ ấp ủ

Paul Hindemith đã nói rằng trên đời chỉ có hai thứ đáng để theo đuổi, đó là: nhạc hay và lương tâm trong sạch (There are only two things worth aiming for, good music and a clean conscience). Một ca khúc thu hút tâm hồn bạn đó là giai điệu, đó là giọng ca mỗi khi nghệ sỹ cất lên. Cảm xúc này của tôi hoàn toàn bị say mê bởi giọng ca của Yutaka Ozaki khi tình cờ nghe trên đài.
Tất cả trong tôi lắng đọng bởi ca khúc “I love you” của anh. Đây là ca khúc mang lại thành công của ca sỹ quá cố Yutaka Ozaki (1965 – 1992) trong nền âm nhạc trẻ Nhật Bản. Tư liệu của anh không nhiều (tiếng anh) và hầu như không có bằng tiếng Việt nên cũng chẳng tìm được. Một điều thú vị khác là anh cũng là một trong những nghệ sỹ có sức ảnh hưởng đến nghệ sỹ nổi tiếng Nhật Bản và nước ngoài – Utada Hikaru mà tôi yêu mến.
Yutaka Ozaki có một tuổi thơ bệnh tật và sau này anh đã học võ thuật (martial art) nhằm chống chọi với nó và thể hiện một khát vọng sống. Anh có thể chơi được nhạc cụ guitar, piano và harmonica từ bé và hát thể loại nhạc Rock. Tuy từng bị đuổi học nhưng anh đến với âm nhạc từ năm 1982 với album đầu tay “Seventeen’s map” rất được giới trẻ đón nhận (đặc biệt là ca khúc The night và I love you ).
Ba năm sau, album thứ 2 mang tên Tropic of graduation với ca khúc viết về tuổi trẻ, hát với niềm tự do. Album này đã đưa tên tuổi của anh lên cao. Cho đến nay Yutaka Ozaki vẫn là nghệ sỹ xếp vị trí thứ 23 trong danh sách 100 ca sỹ Nhật Bản (theo xếp hạng HMV), điều đó đã chứng tỏ được sức sống của anh trong lòng âm nhạc Nhật Bản hiện nay.
Năm 1988, anh vào tù vì sử dụng chất kích thích nhưng sau khi ra tù anh vẫn cho ra đời album Birth trong đó các bài hát được sáng tác trong thời gian anh bị giam giữ.
Năm 1992 – một năm đau buồn khi ngay sau cái chết của mẹ, anh cũng qua đời ở tuổi 27 nhưng ca khúc bất hủ như Oh my little girl (sử dụng trong ca khúc chủ đề của bộ phim Chuyện tình Tokyo) phát hành sau khi anh qua đời vẫn tiếp tục đi vào lòng giới trẻ Nhật Bản.
Ca khúc I Love you – Yutaka Ozaki

Yutaka Ozaki
Album Seventeen’s map (hành trình tuổi 17) – 1982
Anh yêu em, chỉ là bắt đầu từ lúc này, anh không muốn nghe thấy bất cứ một bài hát buồn bã nào nữa
Anh yêu em, anh cứ chạy mãi, và tìm thấy con đường anh đi đến căn phòng này
Bởi vì tình yêu của chúng ta chẳng phải một thứ hoàn toàn có thể bị lãng quên
Chúng ta giống như những chú mèo bị bỏ rơi
Căn phòng này như một chiếc hộp rỗng bị chôn vùi trong đống lá úa
Và đó là lý do giọng em khóc thét lên như một chú mèo con
Anh yêu em, vì ta đều còn trẻ,
Có những bí mật về tình yêu đôi ta vẫn chưa được khám phá
Anh yêu em, ngay lúc này có điều gì đó ta không thể đạt đến trong cuộc sống
Mình chỉ bị tổn thương khi mơ mộng về một tình yêu mà thôi
Nơi ta có thể sống hòa hợp cùng nhau
Em cứ mãi hỏi anh liệu anh có yêu em không
Như thể em không thể sống nếu thiếu tình yêu này
(lời dịch tại www.loidich.com)
Năm 2015, bộ phim Hot road đã sử dụng ca khúc Oh, my little girl của Yutaka Ozaki làm ca khúc chủ đề. Bộ phim và giọng ca vẫn thể hiện một tuổi thanh xuân bồng bột và nồng nhiệt.

庐州「lú zhōu」”Lư Châu”: phủ Lư Châu cũ, nay là Hợp Phì, tỉnh An Huy, Trung Quốc.
Ca khúc Lư Châu nguyệt (Ánh trăng Lư Châu) là một trong những ca khúc đưa tên tuổi Hứa Tung trong làn âm nhạc phong cách mới của Trung Quốc. Đây là một trong những ca khúc do chính anh sáng tác, viết lời, hòa âm phối khí. Ca từ mang nhiều điển tích, điển cố được thể hiện theo một phong cách Pop mới (tương tự phong cách của Châu Kiệt Luân) mang lại nhiều nét mới lạ cho ca khúc này.
Thuở xửa trộm ánh đèn qua vách khoét
Bên khung hàn khổ luyện sách mười năm
Hồng tụ thiêm hương nay dưới đèn nhàn nhã
Danh hão nửa đời bèo bọt chút hư không
Tháng ba ráng mây theo cỏ xanh oanh múa
Trong liễu rập rờn tưởng bóng cố hương
Chẳng biết lòng em Lư Dương còn đó?
Mái tóc xuân thì gìn giữ vẹn nguyên,
Tình nhân trên cầu đều có đôi có cặp
Thược dược than dài nức nở dạ miên
Trăng lay động và lòng người do dự
Ô bồng thuyền sầu não khúc chia ly
Trăng Lư Châu rắc đều lên tim nhớ
Dưới ánh nguyệt sầu không phải bóng năm xưa
Lòng chua xót và nỗi niềm khôn tả xiết
Ngâm khúc đương thời nhẹ bẫng thường chi
Trăng Lư Châu, hoa lê, mưa man mát
Em lại bên ai nhung nhớ vơi đầy?
Trăng quê nhà vẫn trong tôi sâu đậm
Giọt lệ năm nào lại chẳng thể tuôn
Trăng Lư Châu rắc đều lên tim nhớ
Chua xót nỗi niềm nào thổ lộ được đâu
Em bên ai giữa vơi đầy nhung nhớ
Giọt lệ năm nào nức nở chẳng rơi.
(Lời dịch tại http://vuivui.cn)
凿壁偷光「záo bì tōu guāng」Tạc bích thâu quang.
Đục (khoét) tường để lấy trộm ánh sáng: Hiếu học, vượt qua mọi khó khăn để học tập (Do sử tích: Khuông Hành (Hoành) rất hiếu học, nhưng nhà lại quá nghèo. Khuông phải khoét vách cho ánh sáng nhà hàng xóm lọt sang để học).
宿昔不梳「sù xī bù shū」Túc tích bất sơ.
Thuở xưa sớm tối không chải tóc (Trích một câu trong: Tử Dạ Ca (văn học cổ điển Trung Quốc, đời Tấn) Xưa kia sớm tối không chải tóc, tóc xõa xuống hai vai). Qúa bận rộn đến nỗi không có dư thời gian để mà rửa mặt chải đầu.
十年寒窗「shí nián hán chuāng」Thập niên hàn song.
Mười năm bên cửa sổ lạnh: Bao năm đèn sách, mười năm gian khổ luyện tập đèn sách.
红袖添香「hóng xiù tiān xiāng」Hồng tụ thiêm hương.
Xuất xứ từ truyện: (Hoa Nguyệt Ngân) của Ngụy Tử An (đời Thanh), ý nói thư sinh trong lúc học tập có thiếu nữ xinh đẹp kề bên học cùng. Hồng tụ: nói về những thiếu nữ áo quần xinh tươi diễm lệ. cả câu trong bài hát có ý nói: Ngày xưa khổ luyện còn ngày nay lại có thời gian rãnh rỗi đọc truyện mỹ nữ.
三月一路烟霞 莺飞草长「sān yuè yí lù yān xiá yīng fēi cǎo cháng」Tam nguyệt nhất lộ yên hà oanh phi thảo trường.
Tháng ba ráng mây theo cỏ xanh oanh múa. tháng 3 đi cùng mây mù, chim oanh tung cánh, cỏ cây đâm chồi. Xuất xứ từ một bộ sách của Lương Khâu Trí (Nam Triều) trong đó có câu: “暮春三月,江南草长,杂花生树,群莺乱飞” chỉ nét đẹp tiết trời cuối xuân.
Trong Truyện Kiều cũng có câu:
“Thanh minh trong tiết tháng ba, lễ là tảo mộ hội là đạp thanh.
Gần xa nô nức yến oanh, chị em sắm sửa bộ hành du xuân.” có lẽ cũng mang nghĩa này.
一缕青丝一生珍藏「yì lǚ qīng sī yì shēng zhēn cáng」Nhất lũ thanh ti nhất sanh trân tàng.
Một lọn tóc đen, cả đời gìn giữ. Sợi tóc là vật dẫn (phương tiện truyền đạt) tình cảm của các cô gái thời cổ của Trung Quốc, thường gửi gắm cho người đàn ông mà nàng thương yêu cất giữ. ở Việt Nam ta các cô gái thời xưa cũng thường dùng chiếc khăn tay để làm vật tín với người yêu.
桥边红药叹夜太漫长「qiáo biān hóng yào tàn yè tài màn cháng」Kiều biên hồng dược thán dạ thái mạn trường.
Thược dược than dài nức nở dạ miên, để lại đóa thược dược ven cầu mãi thở than sao đêm dài vô tận.
Trong bài thơ ”Dương Châu mạn” của Khương Quỳ có hai câu thơ:
“二十四桥仍在,波心荡,冷月无声。念桥边红药,年年知为谁生。”
“Nhị thập tứ kiều nhưng tại, ba tâm đãng, lãnh nguyệt vô thanh. Niệm kiều biên hồng dược, niên niên tri vi thùy sanh.”
Kể rằng những đóa hoa thược dược bên cầu hằng năm vẫn nở rộ, hoa lá xum xuê, nhưng lại không có ai đến thưởng thức, không biết hoa vì ai mà nở, mà sinh ra? Trong bài nói đến sự cô đơn, người người đều có đôi có cặp, chỉ còn mình lẻ loi.
乌篷 (hay còn gọi 乌篷船: Ô buồm thuyền): là loại thuyền có vòm làm bằng tre, sơn màu đen. Đây là công cụ giao thông rất độc đáo ở trấn cổ Thiệu Hưng
乌篷里传来了一曲离殇 (Từ thuyền vọng lại khúc ly thương): Ý ca Ly Thương gợi hứng từ điệu “Nam hương tử” của Tô Thức (1037 – 1101), trong đó viết:
“东武望馀杭。云海天涯两杳茫。何日功成名遂了,还乡。醉笑陪公三万场。不用诉离殇。痛饮从来别有肠。今夜送归灯火冷,河塘。堕泪羊公却姓杨: Đông Võ vọng Dư châu. Vân hải thiên nha lưỡng diểu man. Hà nhật công thành danh truy liễu, hoàn hương. Tuy tiếu bồi công tam vạn trường. Bất dụng tố ly thương. Thống ẩm tòng lai biệt hữu trường. Kim dạ tống quy đăng hỏa lãnh, hà đường. Đọa lệ dương công khước tính Dương”. Như vậy, ý ca ly thương có thể hiểu mang nghĩa biệt ly.
庐阳「lú yáng」”Lư Dương”. (đời nhà Minh) Hợp Phì có biệt danh là Lư Dương, ngày nay ở Hợp Phì có khu du lịch là “Lư Dương tám cảnh”