Category: Secret Garden

Mẹ ơi, kìa ai đang gọi con trên mây cao.
Họ bảo: “Chúng ta vui chơi từ tinh mơ đến hết ngày
Chúng ta giỡn với sớm vàng rồi lại đùa cùng trăng bạc”
Con hỏi: “Nhưng mà làm thế nào tôi lên trên ấy được ?”
Họ trả lời: “Con hãy đi đến hết cõi đất, rồi giơ tay lên trời con sẽ bay bổng lên mây”
Nhưng con nói: “Mẹ tôi đợi tôi ở nhà, tôi có lòng nào bỏ được mẹ tôi”
Họ bèn mỉm cười, và lơ lửng họ bay đi mất
Nhưng con biết trò chơi còn hay hơn của họ
Con làm mây nhé, mẹ làm mặt trăng,
Hai tay con ôm mặt mẹ, còn mái nhà ta là trời xanh
Mẹ ơi, kìa những ai đang gọi con dưới sóng rì rào
“Chúng ta ca hát sớm chiều, chúng ta đi mãi mãi, không biết là đi qua những đâu”
Con hỏi: “Nhưng làm thế nào tôi đuổi được theo bây giờ ?”
Họ bảo: “Cứ đi, con cứ đi đến bờ biển, đứng im, con nhắm mắt lại, sóng sẽ cuốn con đi”
Con trả lời: “Nhưng đến tối mẹ tôi nhớ thì sao? Tôi làm thế nào mà rời mẹ tôi được ?”
Họ bèn mỉm cười, và nhảy nhót, họ dần đi xa
Nhưng con biết trò chơi còn hay hơn của họ
Con làm sóng nhé, mẹ làm mặt biển,
Con lăn, lăn như làn sóng vỗ, tiếng con cười giòn tan vào gối mẹ
Và không ai trên đời này biết được là mẹ con ta đang ở đâu!
~ Thơ Tagore – Nguyễn Đình Thi dịch~
Từ ngày có em, mẹ đã chăm đọc thơ thiếu nhi, học các bài hát trước đây chưa từng nghe qua một lần. Mẹ từng nghĩ hãy cho mình một lý do nào đó để được làm “full-time mom” nhưng dường như mẹ chưa đủ nghị lực, chưa vượt qua được dư luận và hoàn cảnh xã hội. Công việc xã hội, công việc người mẹ cũng khiến mẹ bỏ dở blog…
Nhưng hôm nay, trong một sáng mùa thu Hà Nội cùng gió lạnh đầu mùa, dù công việc có ngáng đường nhưng mẹ vẫn vào thăm blog, mang tiểu mùa thu của mẹ để sưởi ấm.

Mình luôn có một tình cảm đặc biệt với bộ phim Tình yêu dưới cây sơn trà của Trương Nghệ Mưu, cảm giác như lần đầu xem bộ phim Đường về nhà vậy. Phim về một tình yêu buồn thuần khiết, thời bây giờ còn có một lão Tam thứ 2 không?
Tình yêu dưới cây sơn trà
Đi qua đồi cỏ xanh có một loài cây đang chờ đợi
Loài cây đang canh giữ ngôi làng của em và anh đã thành một truyền thuyết
Hoa sơn trà đã nở rộ, chạm nhẹ vào đôi má ửng đỏ của em
Hoa sơn trà đã nở rộ như anh chờ đợi câu trả lời của em.
Dù không nhẫn tâm rời xa em nhưng anh vẫn phải đi trước
Đừng khóc nhé em yêu, em hãy sống thật tốt
Và cho đến cuối cùng của cuộc đời này, em nhất định phải gặp anh
Giờ đây anh hát bài ca này đợi em, nở nụ cười…
Nếu cuối cùng anh phải tan biến thành cát bụi
Vẫn có em vì anh mà sống tiếp cuộc đời
Trên thế gian vẫn có người anh nhớ, linh hồn anh trở nên mãi mãi
Hoa sơn trà đang nở rộ như em đang trò chuyện với anh
Hoa sơn trà đang nở rộ, dẫn anh trở về
Dù không nhẫn tâm rời xa em nhưng anh vẫn phải đi trước
Đừng khóc nhé em yêu, em hãy sống thật tốt
Và cho đến cuối cùng của cuộc đời này, em nhất định phải gặp anh
Giờ đây anh hát bài ca này đợi em, nở nụ cười…

Trong cái nắng chói chang của mùa hè bạn hãy ngắm tranh của Yuko Kitazawa. Tranh của Kitazawa luôn phảng phất những ký ức của một thời thơ ấu tươi đẹp trong trẻo và dịu dàng như màu kẹo ngọt.
Yuko Kitazawa, sống tại tỉnh Saitama, là họa sỹ vẽ tranh minh họa cho thiếu nhi bằng màu nước với những chủ đề cuộc sống thường ngày của trẻ. Sự lan tỏa của màu nước trong tranh đôi khi mát mẻ như cơn gió mùa hạ, trong veo như làn mưa hay dịu dàng như lá mùa thu rụng luôn khiến cho bạn rung động những cảm xúc hoài niệm.
- tranh minh hoa Yuko kitazawa

Có hai ca khúc thiếu nhi của Trung Quốc mình rất thích từ bé là Trên đời chỉ có mẹ thương con (世上只有妈妈好) và Hoa Lỗ Băng (鲁冰花). Bài hát đầu là chủ đề của bộ phim gây ra bao nước mắt cho thế hệ 7x hoặc 8x vào những năm 90 tại các rạp phim – Mẹ ơi hãy yêu con lần nữa (妈妈再爱我一次).
Bộ phim kể về người mẹ đơn thân nuôi con trong những năm tháng thơ ấu ngọt ngào tình yêu ấy, sau vì tranh chấp với gia đình nội nên đứa trẻ về sống với cha nhưng đứa con ấy vẫn đau đáu đi tìm người mẹ của mình. Bài hát Trên đời chỉ có mẹ thương con là sợi dây nối để đứa con ngày ấy đã trưởng thành nhận ra người mẹ của mình đang ở trong viện tâm thần. Bà đã không chịu nổi cú sốc xa con ngày ấy mà trở nên ngơ ngẩn, tay luôn bồng bế ru búp bê ngỡ như đứa con của mình.
Lời ca giản dị như tiếng lòng trẻ con ấy thật nao lòng:
Trên đời chỉ có thương con
Đứa trẻ có mẹ trông như vật báu
Rúc vào lòng mẹ, thật hạnh phúc biết bao!
Trên đời chỉ có mẹ thương con
Đứa trẻ không mẹ thân như cọng cỏ
Rời xa vòng tay mẹ, hạnh phúc biết tìm nơi đâu?
Những lúc nuôi con thật vất vả xin đừng quên mỉm cười với con!
Kỷ niệm con tròn 7 tháng!

Cố ra vẻ chỉ chuốc thêm buồn bực
Ngoài bầu trời này còn nơi khác cao hơn
Dẫu phú quý cũng chẳng bằng mạnh khỏe
Chẳng phải lo toan sống vui vẻ đến già
Lòng thanh thản chẳng so đo hơn thiệt
Độ lượng khoan dung miệng luôn nở nụ cười
Lắm kẻ thù sao bằng nhiều bè bạn
Nhường nhịn mọi người trời đất rộng bao la
Có lòng tốt rồi mọi người sẽ hiểu
Đâu cần vội vàng để người khác biết mình
Giữ lời hứa có lòng thành mới thấy tình bạn quý
Trải ngọt bùi mới biết rõ đắng cay
Bảo người ngốc e là còn quá sớm
Cứ tốt bụng rồi sẽ gặp điều hay
Đời người ta cần nhất điều gì
Là vui vẻ lạc quan với những gì mình có.
Nhạc cuối phim Tân Bao Thanh thiên 2008
Thể hiện: Trần Ngạn, Tam Mộc Đan Đan
P/S: Anh Triển Chiêu bao giờ mới lấy vợ nhỉ?

Tôi không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào và cũng không còn được nghe nữa
Có phải do tôi đã trưởng thành rồi hay không?
Chiếc radio đen trên giường, chiếc radio lần đầu tiên tôi mua
Không biết có bao nhiêu giai điệu đã từng nghe, tạo ra biết bao nhiêu khoảnh khắc trong đời
Khi trưởng thành trở thành một người đàn ông
Tôi đi tìm con đường đi cho mình, vẫn còn quá ngây thơ
Xô dạt trong dòng người, không tìm thấy nơi nào tốt
Hãy nói cho tôi biết hạnh phúc là gì, chiếc radio tan vỡ của tôi!
Tôi có thể luôn luôn nghe thấy âm thanh và luôn được nghe nó
Khi nhìn bầu trời qua khung cửa sổ kia, tôi cảm nhận được một lòng dũng cảm mới nhen nhóm
Chiếc radio của tôi biết, bạn đã gõ cánh cửa tâm hồn tôi
Một làn gió nhẽ vẫy chào tạm biệt trái tim đang tan vỡ của tôi.
Quay lưng lại thành phố yên tĩnh sau một lễ hội nhạt nhòa
Tôi ngắm nhìn những ngôi sao, vẫn một cách ngây thơ
Bầu trời quê hương đang trở nên cao vời vợi, tôi không thể đi ngược trong dòng người
Hãy nói cho tôi biết hạnh phúc là gì, chiếc radio tan vỡ!
Tôi đã chơi guitar trong khi không biết đâu là hợp âm tiếp theo
Khi tôi mất dấu giấc mơ của mình, nhưng một bài hát hay đã dẫn đường tôi đi.
Khi trưởng thành trở thành một người đàn ông
Tôi đi tìm con đường đi cho mình, nhưng vẫn còn quá ngây thơ
Xô dạt trong dòng người, không tìm thấy nơi nào tốt
Hãy nói cho tôi biết hạnh phúc là gì, chiếc radio tan vỡ của tôi!
Quay lưng lại thành phố yên tĩnh sau một lễ hội nhạt nhòa
Tôi ngắm nhìn những ngôi sao, vẫn một cách ngây thơ
Bầu trời quê hương đang trở nên cao vời vợi, tôi không thể đi ngược trong dòng người
Hãy nói cho tôi biết hạnh phúc là gì, chiếc radio tan vỡ
Đã quá nhiều giấc mơ lớn lên xa vời, tôi không thể đi ngược trong dòng người
Hãy nói cho tôi biết hạnh phúc là gì, chiếc radio tan vỡ của tôi!
壊れかけのradio (Kowarekake No Radio)
Tokunaga Hideaki